Ngài Phú-Lâu-Na Đi Tu 


Ngài Phú Lâu Na là người thuyết pháp đệ nhất trong thập đại đệ tử của Phật.

Ngài là con trai của ông trưởng giả giàu có, khi nghe Phật thuyết pháp, phát tâm xuất gia.

Phật hỏi ngài Phú Lâu Na, “Ông xuất gia vì lý do gì?”

Ngài Phú Lâu Na thưa, “Con xuất gia vì thấy thân Phật có 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp.”

Phật dạy, “Không được. Nếu ta già bịnh, thân tốt đẹp không còn nữa, ông sẽ hết tu sao?”

Lần thứ hai, ngài Phú Lâu Na lại xin xuất gia. Phật hỏi, “Lần này ông xuất gia vì lý do gì?”

Ngài Phú Lâu Na thưa, “Vì con nghe Phật thuyết pháp, tiếng phạm âm quá hay nên con xin xuất gia.”

Phật dạy, “Cũng chưa được. Vì một ngày kia, ta già, không thuyết pháp được nữa, ông sẽ thôi tu hay sao?”

Lần thứ ba, ngài Phú Lâu Na xin xuất gia. Phật lại hỏi, “Lần này ông đi tu vì lý do gì?”

Ngài Phú Lâu Na thưa, “Vì thấy chúng tăng tu hành thanh tịnh, giới đức trang nghiêm nên con xuất gia.”

Phật dạy, “Như thế cũng chưa được. Vì nếu có một vị tăng tu hành không nghiêm túc, ông sẽ thôi tu sao?”

Lần thứ tư, ngài Phú Lâu Na xin xuất gia. Phật dạy, “Lần này ông đi tu vì lý do gì?”

Ngài Phú Lâu Na thưa, “Vì muốn chứng quả giải thoát.”


Phật dạy, “Lành thay! Ông đã xuất gia chân chánh.”


Sau đó, ngài nghe Phật thuyết pháp, tinh tấn tu hành chứng quả A La Hán.


Một hôm, ngài Phú Lâu Na phát tâm đến giáo  hóa tại một nơi dân chúng rất hung ác. Trước khi đi, Phật hỏi, “Giả sử khi đến đó dân chúng mắng chửi ông thì ông làm sao?”

Ngài Phú Lâu Na thưa, “Bạch đức Thế Tôn, họ còn tốt vì chưa đánh con.”

Phật dạy, “Giả sử họ đánh ông thì ông làm sao?”

--- “Bạch đức Thế Tôn, họ còn tốt vì chưa giết con.”

Phật dạy, “Giả sử họ giết ông thì sao?”

--- “Bạch đức Thế Tôn, con rất cảm ơn họ vì họ đã giải thoát cho con khỏi thân tứ đại khổ đau này.”


Phật dạy, “Lành thay! Ông là người giáo hóa đệ nhất.”

 

Nếu ngày nay mà tăng ni độ người như đức Phật ngày xưa, thì Phật pháp đâu đến nỗi suy vì như vậy. Thật là đau đớn biết bao! 

 


Nhẫn, nhẫn, nhẫn

Trái chủ oan gia từ đó dứt,

Tha thứ, tha thứ, tha thứ

Ngàn tai muôn họa thảy đều tiêu.

Tịnh lặng, tịnh lặng, tịnh lặng

Vô lượng thần tiên từ đó được.

Thôi, thôi, thôi

Công danh cái thế không tự do.